Con là con gái bố! – Cổng Thông Tin Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam

Vậy là đã mười năm tròn kể từ ngày bố ra đi vĩnh viễn. Thời gian trôi thật nhanh! Con cứ nghĩ rằng mọi niềm vui của cuộc sống đã ra đi cùng với bố. Nhưng không phải vậy, bố đã để hạnh phúc và niềm tin yêu cuộc sống lại cho con, giúp con vững vàng vượt qua mọi sóng gió, khó khăn của cuộc đời mặc dù phải mất rất nhiều thời gian con mới nhận ra điều đó.<?xml:namespace prefix = o ns = “urn:schemas-microsoft-com:office:office” />

Bố ra đi năm con học lớp sáu. Mọi người ai cũng nghĩ rằng một đứa trẻ 12 tuổi như con, trước mất mát này sẽ chỉ khóc một hồi, qua một vài tháng rồi sẽ trở lại bình thường. Không ai ngờ cú sốc ấy lại tác động đến con lớn đến như vậy. Ngày đưa bố, trời mưa to, mọi người khóc rất nhiều, mẹ khóc cạn nước mắt, nhưng con lại không nhỏ một giọt nước mắt nào. Mọi người lo lắng dụ con khóc, con vẫn trơ ra, lặng câm. Không hiểu sao trong đầu óc non nớt của con luôn có suy nghĩ rằng bố vẫn còn đâu đó quanh đây, và nếu con khóc thì bố sẽ ra đi vĩnh viễn. Chỉ đến khi mọi người lấp đất đi con mới hiểu là bố đã mãi mãi xa con, lúc đó con mới oà lên khóc tức tưởi.

Sau đám tang, căn nhà vốn ấm cúng trở nên quá rộng và lạnh lẽo với hai mẹ con con. Nhìn đâu con cũng thấy bố: tấm ảnh cả gia đình bố cười ấm áp, chiếc áo may ô bố vẫn thường mặc, chiếc xe bố vẫn đưa đón con mỗi ngày và cả con lật đật bố mua cho con vẫn cười toe đáng yêu không hề biết đến sự mất mát của con… Làm gì con cũng thấy dáng bố nhìn con cười. Đi đâu con cũng có cảm giác bước chân bố liền theo sau. Ăn cơm con không thể bỏ thói quen ngước nhìn lên chỗ ngồi quen thuộc của bố. Con chìm ngập trong những kí ức về bố. Con không cười đùa như trước, lúc nào cũng lủi thủi một mình, học hành thì sa sút. Con hay ngồi một mình nói chuyện với bố. Bạn bè, thầy cô tìm mọi cách quan tâm, hỏi han con, kéo con tham gia vào nhiều hoạt động để khiến con nguôi ngoại dần nỗi đau. Con vẫn không thoát ra được hố đen khổng lồ đó. Mẹ thấy lo lắng về tình trạng của con. Mẹ cất hết những gì liên quan đến bố để hi vọng con sẽ có thể quên bố mà trở lại bình thường. Con đã tức giận và nói rằng mẹ không còn yêu bố, mẹ đã quên bố. Con tìm lại được những thứ mẹ giấu và từ đó còn trở nên lầm lì hơn trước. Con tức giận với suy nghĩ mọi người đều đã quên bố và đang bắt con phải quên theo mọi người. Sẽ không bao giờ có chuyện đó!

Rồi mẹ đổ bệnh nặng phải vào viện. Bác sĩ bảo do mẹ làm việc quá sức. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, nhợt nhạt, xanh xao, con oà khóc. Suốt thời gian, qua con đã không hề quan tâm đến mẹ, chỉ ích kỉ nghĩ đến tâm trạng của mình. Con khóc – vì thương mẹ, vì ân hận. Nhìn trong mắt mẹ con thấy bóng hình của bố. Hoá ra không chỉ có con mới biết yêu bố, nhớ tới bố. Mẹ cũng nhớ thương bố nhiều. Nhưng nước mắt mẹ lặn vào trong, mẹ làm việc gấp đôi phần là để thay bố chăm lo cho con, phần là để vợi bớt nỗi buồn nhớ, trống vắng trong lòng. Vậy mà con đã trách cứ mẹ. Mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho con, ôm con vào lòng. Đã lâu lắm rồi, từ ngày bố ra đi con mới có phút ấm lòng như thế. Con nhận ra vẫn còn tình yêu thương dành cho con trong cuộc sống này. Con còn có mẹ! Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện: Ngày xưa, ở một làng nọ có hai cha con người tiều phu sống với nhau rất hạnh phúc. Họ rất yêu thương nhau. Nhưng rồi người con gái bị bệnh và ra đi, để lại một mình người cha trên cõi đời. Người cha ngày đêm thương nhớ con, không thiết gì đến làm ăn, chỉ đắm mình trong những cơn say. Một lần, ông nằm mơ thấy mình lên thiên đường, gặp rất nhiều thiên thần và trên tay họ là một ngọn nến đang thắp sáng. Ông nhìn thấy con gái mình cũng có một ngọn nến nhưng lại không cháy. Ông hỏi con gái tại sao không thắp nến lên. Người con nhìn cha buồn rầu nói: chính những giọt nước mắt của cha đã làm tắt ngọn nến của con. Người cha tỉnh dậy, chợt hiểu ra mọi chuyện. Từ đó, ông không còn uống rượu nữa mà chăm chỉ làm ăn và nhanh chóng trở nên giàu có”.

Nghe xong câu chuyện, con chợt hiểu từ nay mình sẽ phải làm gì, phải sống như thế nào để thể hiện tình yêu với bố. Phải mất một năm con mới nhận ra điều đó! Con dần dần hoà nhập lại với bạn bè và mọi người xung quanh và như có một cuộc sống mới đón chào con! Căn nhà đã trở nên ấm cúng hơn nhờ tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện rủ rỉ của con và mẹ. Những tấm ảnh, những kỉ vật của bố vẫn để ở những nơi trang trọng nhất. Con vẫn nhớ về bố nhưng không phải theo cách của ngày xưa. Nhớ đến bố, con như thấy một động lực, một lời thúc giục mình phải học tập và sống thật tốt. Con học hành tiến bộ, chăm chỉ giúp mẹ việc nhà. Và cuối cùng sự nỗ lực của con đã đạt kết quả. Ngày giỗ của bố cũng là ngày cô giáo thông báo con đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi. Con trào nước mắt vì sung sướng. Con biết, ở nơi xa kia bố cũng đang mỉm cười chia sẻ niềm vui với con.

Vào cấp ba rồi vào đại học, mỗi bước đường con đi con luôn có bố dõi theo, cổ vũ con, tiếp thêm niềm tin, động lực cho con. Giờ con đã là cô sinh viên năm cuối, sắp trở thành một kĩ sư tương lai. Con biết bố sẽ rất tự hào khi biết con nối nghiệp của bố. Con sẽ lại về với những nông trường chè – nơi bố đã gắn bó cả tuổi trẻ của mình, nơi chất chứa bao kỉ nịêm êm đẹp của hai bố con ta.

Mười năm qua, dù không có bố bên cạnh để dìu dắt nhưng con vẫn sống tốt, vẫn thực hiện được ươc mơ của mình chính là nhờ hình ảnh của bố luôn đong đầy trong trái tim con. Hoá ra yêu thương một người không phải chỉ là lúc nào cũng đắm chìm trong tiếc nhớ, đau khổ vì sự ra đi của người ấy. Mẹ dạy cho con cách thể hiện tình yêu với bố bằng cách luôn giữ những hình ảnh và kỉ niệm về bố trong trái tim, và phải phấn đấu hết mình để xứng đáng với bố, để ở một nơi nào đó, bố cũng sẽ thấy tự hào về con. Con đã làm được điều đó. Con vẫn còn giữ cuốn sổ bố tặng con khi con bắt đầu vào cấp hai và nhớ như in những lời bố dặn con trong đó: “Bố không cần con phải trở thành một người phi thường, bố chỉ hi vọng con gái bố sống chân thành. Hãy biết ước mơ con nhé!”.

Con đã biết ước mơ bố ạ và con sẽ cố gắng để luôn sống chân thành. Bởi con là con gái bố!

Con là con gái bố! – Cổng Thông Tin Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam

Vậy là đã mười năm tròn kể từ ngày bố ra đi vĩnh viễn. Thời gian trôi thật nhanh! Con cứ nghĩ rằng mọi niềm vui của cuộc sống đã ra đi cùng với bố. Nhưng không phải vậy, bố đã để hạnh phúc và niềm tin yêu cuộc sống lại cho con, giúp con vững vàng vượt qua mọi sóng gió, khó khăn của cuộc đời mặc dù phải mất rất nhiều thời gian con mới nhận ra điều đó.<?xml:namespace prefix = o ns = “urn:schemas-microsoft-com:office:office” />

Bố ra đi năm con học lớp sáu. Mọi người ai cũng nghĩ rằng một đứa trẻ 12 tuổi như con, trước mất mát này sẽ chỉ khóc một hồi, qua một vài tháng rồi sẽ trở lại bình thường. Không ai ngờ cú sốc ấy lại tác động đến con lớn đến như vậy. Ngày đưa bố, trời mưa to, mọi người khóc rất nhiều, mẹ khóc cạn nước mắt, nhưng con lại không nhỏ một giọt nước mắt nào. Mọi người lo lắng dụ con khóc, con vẫn trơ ra, lặng câm. Không hiểu sao trong đầu óc non nớt của con luôn có suy nghĩ rằng bố vẫn còn đâu đó quanh đây, và nếu con khóc thì bố sẽ ra đi vĩnh viễn. Chỉ đến khi mọi người lấp đất đi con mới hiểu là bố đã mãi mãi xa con, lúc đó con mới oà lên khóc tức tưởi.

Sau đám tang, căn nhà vốn ấm cúng trở nên quá rộng và lạnh lẽo với hai mẹ con con. Nhìn đâu con cũng thấy bố: tấm ảnh cả gia đình bố cười ấm áp, chiếc áo may ô bố vẫn thường mặc, chiếc xe bố vẫn đưa đón con mỗi ngày và cả con lật đật bố mua cho con vẫn cười toe đáng yêu không hề biết đến sự mất mát của con… Làm gì con cũng thấy dáng bố nhìn con cười. Đi đâu con cũng có cảm giác bước chân bố liền theo sau. Ăn cơm con không thể bỏ thói quen ngước nhìn lên chỗ ngồi quen thuộc của bố. Con chìm ngập trong những kí ức về bố. Con không cười đùa như trước, lúc nào cũng lủi thủi một mình, học hành thì sa sút. Con hay ngồi một mình nói chuyện với bố. Bạn bè, thầy cô tìm mọi cách quan tâm, hỏi han con, kéo con tham gia vào nhiều hoạt động để khiến con nguôi ngoại dần nỗi đau. Con vẫn không thoát ra được hố đen khổng lồ đó. Mẹ thấy lo lắng về tình trạng của con. Mẹ cất hết những gì liên quan đến bố để hi vọng con sẽ có thể quên bố mà trở lại bình thường. Con đã tức giận và nói rằng mẹ không còn yêu bố, mẹ đã quên bố. Con tìm lại được những thứ mẹ giấu và từ đó còn trở nên lầm lì hơn trước. Con tức giận với suy nghĩ mọi người đều đã quên bố và đang bắt con phải quên theo mọi người. Sẽ không bao giờ có chuyện đó!

Rồi mẹ đổ bệnh nặng phải vào viện. Bác sĩ bảo do mẹ làm việc quá sức. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, nhợt nhạt, xanh xao, con oà khóc. Suốt thời gian, qua con đã không hề quan tâm đến mẹ, chỉ ích kỉ nghĩ đến tâm trạng của mình. Con khóc – vì thương mẹ, vì ân hận. Nhìn trong mắt mẹ con thấy bóng hình của bố. Hoá ra không chỉ có con mới biết yêu bố, nhớ tới bố. Mẹ cũng nhớ thương bố nhiều. Nhưng nước mắt mẹ lặn vào trong, mẹ làm việc gấp đôi phần là để thay bố chăm lo cho con, phần là để vợi bớt nỗi buồn nhớ, trống vắng trong lòng. Vậy mà con đã trách cứ mẹ. Mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho con, ôm con vào lòng. Đã lâu lắm rồi, từ ngày bố ra đi con mới có phút ấm lòng như thế. Con nhận ra vẫn còn tình yêu thương dành cho con trong cuộc sống này. Con còn có mẹ! Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện: Ngày xưa, ở một làng nọ có hai cha con người tiều phu sống với nhau rất hạnh phúc. Họ rất yêu thương nhau. Nhưng rồi người con gái bị bệnh và ra đi, để lại một mình người cha trên cõi đời. Người cha ngày đêm thương nhớ con, không thiết gì đến làm ăn, chỉ đắm mình trong những cơn say. Một lần, ông nằm mơ thấy mình lên thiên đường, gặp rất nhiều thiên thần và trên tay họ là một ngọn nến đang thắp sáng. Ông nhìn thấy con gái mình cũng có một ngọn nến nhưng lại không cháy. Ông hỏi con gái tại sao không thắp nến lên. Người con nhìn cha buồn rầu nói: chính những giọt nước mắt của cha đã làm tắt ngọn nến của con. Người cha tỉnh dậy, chợt hiểu ra mọi chuyện. Từ đó, ông không còn uống rượu nữa mà chăm chỉ làm ăn và nhanh chóng trở nên giàu có”.

Nghe xong câu chuyện, con chợt hiểu từ nay mình sẽ phải làm gì, phải sống như thế nào để thể hiện tình yêu với bố. Phải mất một năm con mới nhận ra điều đó! Con dần dần hoà nhập lại với bạn bè và mọi người xung quanh và như có một cuộc sống mới đón chào con! Căn nhà đã trở nên ấm cúng hơn nhờ tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện rủ rỉ của con và mẹ. Những tấm ảnh, những kỉ vật của bố vẫn để ở những nơi trang trọng nhất. Con vẫn nhớ về bố nhưng không phải theo cách của ngày xưa. Nhớ đến bố, con như thấy một động lực, một lời thúc giục mình phải học tập và sống thật tốt. Con học hành tiến bộ, chăm chỉ giúp mẹ việc nhà. Và cuối cùng sự nỗ lực của con đã đạt kết quả. Ngày giỗ của bố cũng là ngày cô giáo thông báo con đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi. Con trào nước mắt vì sung sướng. Con biết, ở nơi xa kia bố cũng đang mỉm cười chia sẻ niềm vui với con.

Vào cấp ba rồi vào đại học, mỗi bước đường con đi con luôn có bố dõi theo, cổ vũ con, tiếp thêm niềm tin, động lực cho con. Giờ con đã là cô sinh viên năm cuối, sắp trở thành một kĩ sư tương lai. Con biết bố sẽ rất tự hào khi biết con nối nghiệp của bố. Con sẽ lại về với những nông trường chè – nơi bố đã gắn bó cả tuổi trẻ của mình, nơi chất chứa bao kỉ nịêm êm đẹp của hai bố con ta.

Mười năm qua, dù không có bố bên cạnh để dìu dắt nhưng con vẫn sống tốt, vẫn thực hiện được ươc mơ của mình chính là nhờ hình ảnh của bố luôn đong đầy trong trái tim con. Hoá ra yêu thương một người không phải chỉ là lúc nào cũng đắm chìm trong tiếc nhớ, đau khổ vì sự ra đi của người ấy. Mẹ dạy cho con cách thể hiện tình yêu với bố bằng cách luôn giữ những hình ảnh và kỉ niệm về bố trong trái tim, và phải phấn đấu hết mình để xứng đáng với bố, để ở một nơi nào đó, bố cũng sẽ thấy tự hào về con. Con đã làm được điều đó. Con vẫn còn giữ cuốn sổ bố tặng con khi con bắt đầu vào cấp hai và nhớ như in những lời bố dặn con trong đó: “Bố không cần con phải trở thành một người phi thường, bố chỉ hi vọng con gái bố sống chân thành. Hãy biết ước mơ con nhé!”.

Con đã biết ước mơ bố ạ và con sẽ cố gắng để luôn sống chân thành. Bởi con là con gái bố!